Polly po-cket
xuong » » » Hồn ma bên bến đồ
» Bài viết: Hồn ma bên bến đồ
» Lượt xem: 471
Thấy đò đã rời khỏi bến khá lâu rồi mà anh chàng vẫn còn ngồi mãi bên ly nước có một mình, bà Sáu chủ quán cất tiếng hỏi:
- Ủa, sao cậu không về chuyến đò vừa rồi? Đó là chuyến cuối về Tân Thành, cậu không đi thì chẳng còn chuyến nào nữa. Trời sắp tối rồi đó.
Anh chàng bấy giờ mới ngẩng lên cười gượng:
- Dạ, cháu chờ…
Bà chủ quán đang lúc rảnh việc, nên bước tới kéo ghế ngồi gần và hỏi, vẻ tò mò:
- Cậu chờ ai khi chẳng còn chuyến đò nào?
- Nhưng, có thể người ta cũng tới ngồi chờ như cháu.
Bà chủ quán cười ngất trước sự ngây ngô của anh chàng ra dáng học trò này:
- Cậu đi học ngoài tỉnh phải không? Vậy nhà ở đâu bên kia sông, hay ở làng nào phía dưới?
Anh chàng lắc đầu:
- Dạ không. Nhà cháu không ở vùng này.
Bà Sáu ngạc nhiên:
- Cậu không ở vùng này mà còn ngồi đây khi trời sắp tối, bộ có nhà quen ở gần sao?
Anh ta lại lắc đầu:
- Dạ, cũng không.
Tưởng anh ta đùa, bà Sáu trợn mắt:
- Tôi hỏi thật mà cậu cứ đùa! Quán tôi cũng sắp dẹp rồi, không còn chỗ đâu mà cà kê đó.
Chàng trai bây giờ mới đứng lên, móc tiền trả và nói:
- Tưởng dì còn bán thì cháu đợi bạn, còn không thì cháu xin đi.
Thấy cậu ta có vẻ thật thà, bà Sáu không nỡ:
- Nói vậy chứ tới hơn sáu giờ tôi mới dẹp tiệm. Mà tôi hỏi thật, cậu đợi ai vậy?
- Con gái ông Cả Dư.
Lời anh chàng vừa dứt thì bà Sáu há hốc mồm, vừa bước lùi mấy bước. Giọng run như lên cơn sốt rét:
- Cậu… cậu là…
- Cháu là bạn học của cô ấy hồi mấy năm trước. Vừa rồi gặp lại, cô ấy có hẹn với cháu ở bến đò này.
- Cô ấy tên Liên Chi phải không?
- Dạ đúng.
Thật ra bà Sáu hỏi cũng bằng thừa, bởi nhà ông Cả Dư chỉ có cô con gái duy nhất, đâu có người thứ hai.
- Cậu… cậu gặp cô ấy lâu chưa?
- Dạ, mới tuần rồi.
Câu trả lời của cậu ta không ngờ lại khiến cho bà chủ quán tái mặt! Bà nhìn vị khách trẻ mà như nhìn một con quái vật. Phải vài mươi giây sau, bà mới lùi được hẳn vào quầy hàng và bất thần nói:
- Tôi dọn hàng, nghỉ bán!
Bất ngờ trước thái độ của bà ta, nhưng chàng trai vẫn lịch sự trả tiền xong, cúi chào và bước ra khỏi quán. Thay vì đi trở lại là con đường anh ta tới lúc nãy, đàng này anh chàng lại bước thẳng xuống bờ sông, nơi con đò đã rời bến, bỏ lại bến nước vắng lặng, đìu hiu…
Trước khi đi khuất, anh chàng còn quay lại dặn với:
- Nếu lát nữa có cô ấy tới và hỏi Thành Tâm, thì dì làm ơn nói cháu đi ngắm cảnh ở bờ sông một lát.
Anh chàng không để ý, lúc ấy bà chủ quán vừa dẹp hàng vừa run rẩy. Miệng bà ta cứ lẩm bẩm:
- Con Liên Chi… con Cả Dư! Liên Chi…
Chỉ vài phút sau thì quán đã được đóng cửa. Chẳng ai hiểu vì sao bà chủ quán lại hấp tấp rời quán và đi rất nhanh như chạy trốn chỗ đó…
Khi ấy trời chưa tối. Và hình như bà chủ quán nhớ lầm. Thật ra còn một chuyến đò nữa mới là chuyến cuối. Bởi lúc bà ta vừa rời quán, chừng mười phút sau thì từ bên kia sông, con đò đã trở lại. Trên đò chỉ duy nhất một người khách.
Vừa bước lên bờ, vị khách nữ duy nhất đó quay khắp nơi tìm, và tỏ ra thất vọng khi thấy quán đóng cửa. Cô lẩm bẩm:
- Sao hẹn mà không tới?
Chợt nhìn ra bờ sông, cô reo lên:
- Kia rồi!
Cô bước ngay ra đó và bắt gặp người đang đợi mình ngồi ngắm sông nước.
- Sao lại ngồi đây?
Thành Tâm quay lại và reo lên:
- Cứ tưởng là tối nay phải ngủ bờ ngủ bụi rồi chứ!
Họ nắm tay nhau mừng khôn xiết kể, và anh chàng sôi nổi như trẻ con:
- Nào, để anh ngắm Liên Chi xem, có gì thay đổi không?
Cô gái ấy chính là Liên Chi. Cô chỉ xuống xuồng rồi bảo:
- Chúng ta đi ngay, kẻo mưa tới.
Con đò chợt quay trở lại. Liên Chi giải thích:
- Đúng ra là hết đò rồi. Đây là ghe nhà, em đặc biệt ra đón anh. Ta đi nhanh về kẻo không kịp.
- Bộ nhà xa lắm sao?
Đưa tay chỉ về phía hạ nguồn:
- Ở cách đây ba cây số.
Chiếc đò lại đi ngược về phía thượng nguồn, Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao mình lại đi về hướng này?
Con đò cứ băng băng tiến lên phía nước ngược. Nghe Tâm hỏi, nhưng Liên Chi vẫn không nói gì, mãi lát sau cô mới lên tiếng:
- Mình tìm chỗ riêng tư chứ về nhà toàn người lớn không, làm sao mình vui chơi thoải mái được!
Nghe có lý nên cho dù con đò có đi hơn nửa tiếng lên phía nước ngược, Tâm vẫn bình thản chờ. Mãi đến khi thấy trời bắt đầu tối, anh mới lo lắng hỏi:
- Sắp tới chưa?
Bàn tay mát rượi của Liên Chi đặt lên vai Tâm, giọng nàng nhẹ như hơi thở:
- Không sợ phải ngủ bờ bụi đâu. Tới nơi rồi!
Chiếc xuồng tấp vào một nơi mà chưa kịp nhìn lên, Tâm đã biết là rất vui. Bởi tiếng nhạc réo rắt từ trên vọng xuống cho Tâm biết là có một cuộc vui đang diễn ra nơi ấy.
- Bộ đông người lắm sao?
- Có ai đâu mà đông?
- Sao tiếng nhạc rộn rã quá, chắc là đông người đang vui đó?
Liên Chi xua tay:
- Không có ai ngoài chúng mình ra. Đây là ngôi nhà mát của ba Liên Chi. Hầu như không có ai ở. Kể cả ông quản gia già chuyên lo chuyện nhà mình cũng vừa cho nghỉ. Chỉ có chúng ta thôi, và Tâm sẽ là người phục vụ cho Liên Chi đấy nhé!
Anh chàng vui ra mặt:
- Có làm hầu phòng hay đầy tớ sai vặt cũng được miễn phục vụ cho nàng công chúa là kẻ này xin tình nguyện!
Liên Chi nắm tay Tâm chạy thẳng lên bờ, mãi đến khi đến trước một ngôi nhà lớn, Tâm mới chợt nhớ và hỏi:
- Người chèo đò lúc nãy đâu?
Liên Chi nhéo anh một cái đau điếng:
- Cứ lo người chèo đò mà không để ý gì tới người ta cả! Nãy giờ chưa thấy hỏi thăm một tiếng.
Tâm chợt nhớ, anh cười gượng:
- Mình nghĩ đã gặp nhau rồi, hỏi cũng bằng thừa…
Anh siết chặt tay người yêu và bất chợt kêu lên:
- Sao em lạnh quá vậy?
Nàng cười khúc khích:
- Tại vì… nhớ!
- Xạo.
Họ đuổi bắt nhau trong ngôi nhà rộng thênh thang mà chẳng gặp ai khác. Đúng như cô nàng nói, có lẽ người nhà không có mặt. Liên Chi chỉ lên lầu bảo:
- Ngày trước cả nhà em ở đây, sau mới chuyển về dưới kia, nên trên lầu em còn căn phòng với đầy đủ tiện nghi. Nếu cần, sau này khi có chồng em dùng làm nơi… động phòng hoa chúc!
Nàng nói chơi mà như thật, vừa liếc mắt sang Tâm, khiến anh chàng nghe rộn lên trong lòng niềm vui khó tả.
- Lên đây!
Nắm tay Tâm, nàng kéo đi khá tự nhiên, như hai người yêu nhau từ lâu. Mặc dù cả hai chỉ mới gặp lại nhau vài tuần trước đây, sau hơn năm năm xa cách, kể từ khi học lên trung học đệ nhất cấp.
- Đây là phòng ngày trước của mẹ. Còn kia là phòng của dì út, phòng của dì Năm, còn phòng này là của… em.
Căn phòng được nàng giới thiệu là phòng của mình, khi vừa mở cửa bước vào Tâm đã hốt hoảng kêu lên:
- Có cái gì!
Một bầy dơi quạ từ trong bay ra khiến Tâm phải né sang bên, bởi chúng quá đông!
- Sao chúng vào được vậy?
Trong lúc Tâm chú ý đàn dơi thì Liên Chi lại bình thản, cô còn xua chúng ra nhanh, rồi quay sang bảo Tâm:
- Nhà không người ở mà…
Cô nàng định đóng cửa lại ngay thì chợt Tâm nhìn thấy gì đó bên trong phòng, anh ngăn lại:
- Có cái gì kìa!
Theo đà đẩy của Tâm, cánh cửa phòng được mở hẳn ra và… để lộ một bộ xương người còn nguyện vẹn chân tay, đầu cổ!
- Trời ơi!
Tâm kêu lên và lùi lại mấy bước. Liên Chi chỉ khựng lại rồi mím chặt đôi môi. Tưởng nàng sợ, Tâm vội nói:
- Em đóng cửa lại và ta báo động cho mọi người!
Nhưng thật bất ngờ, nàng lại lắc đầu:
- Không cần. Thôi, ta xuống dưới nhà!
Nàng lại kéo tay Tâm đi nhanh như lúc lên. Xuống tới dưới rồi vẫn chẳng nghe nàng nhắc tới chuyện bộ xương người, Tâm dò xét:
- Bộ lâu lắm rồi em không tới đây sao?
Nàng nhẹ lắc đầu, rồi nói lảng sang chuyện khác:...
Trang: 12Sau »
Tải về máy
↑↑ Cùng Chuyên Mục
» 2 chiếc nhẫn và 3 cánh tay
» 7 ngày làm gia sư phần 1
» 80 TRIỆU CHO 1 LỜI HỨA
» 80 Triệu Cho Một Lời Hứa
» Ăn Hại Đời Sống
» Anh đã dạy em cách yêu thương một người!
1234...444546»
Liên Hệ | Giới Thiệu
wap hay DJ LucBiz
wap hay KhoTai321@gmail.Com
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để cải tiến vào mạng và tải nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS.
Trang Chủ
Author: Nguyễn Đức Lực